Đêm đang nằm, nghe tiếng điện thoại reo
Anh biết lại, có điều gì không tốt,
Em vùng dậy, mang sổ tay, trang phục
Kéo áo anh, đi hộ chút cho rồi!
Trời về đông, lạnh buốt giọt sương rơi
Đường nhỏ, cheo leo, qua đồi, lội suối,
Em cười bảo: Đi một mình sao nổi?
Có anh đi cùng, khó mấy cũng vui!
Hiểu ý em, anh đưa đến tận nơi
Trong công việc, em quả là tháo vát
Xem hết nơi này, chỗ kia dấu vết
Khám nghiệm kỹ càng, hiện trường, tử thi.
Trên đường về, em lặng lẽ nghĩ suy
Anh đoán là, em hình dung vụ án
Đâu là khách quan, ai là tội phạm?
Để mai đây, xử lý được kịp thời.
Đi với em , anh mới hiểu em ơi!
Công việc Kiểm sát, quả là khó nhọc,
Bất cứ xa, gần, nắng, mưa, đèo, dốc
Em vẫn lên đường, lặn lội tới nơi.
Cứ mỗi lần, em bảo: Lại đi thôi!
Anh trở thành, bác tài, người liên lạc...
Nhưng tự hào, bởi vợ làm Kiểm sát
Đem niềm tin, công lý đến cho đời !